Tự Sự Của Một Quan Hệ Khách Hàng Phần 2
TỰ SỰ CỦA MỘT QUAN HỆ KHÁCH HÀNG PHẦN 2
Chuỗi ngày nhậu nhẹt, chỉ cảm thấy bản thân bê tha. Có lần uống say và hăng máu
đến mức cụng ly bể cả ly, bị đứt tay nhưng may mắn là ko để lại sẹo. Có lần, ở nhà, nằm ngủ, phải bật dậy, xuống cầu thang để vào toilet ói, rồi nóng trong người quá, phải phanh áo nằm nữa người trong toilet, nữa người ngoài cầu thang, như 1 đứa té cầu thang nằm chết, cho đến khi có người gọi dậy, lên phòng ngủ lại. Có những đêm, nằm mệt, nhức đầu mà hạ quyết tâm: đây là lần cuối cùng đi nhậu. Rồi sáng, vẫn phải dậy đi làm. Có lần vào phòng cơ quan, "Úi chết! Chị (sếp) ơi! Em mặt nhầm đồng phục rồi", cả phòng cười, chị bảo "Em còn biết mặt đồ đến đây là mừng rồi". Có những lần, chịu ko nổi, phải vào toilet NH, ngồi lì trong đó ko
ra. Có lần chơi liều, lên hội trường vắng người, nằm dài trên đó cả giờ đồng hồ.
Làm ngân hàng là công việc làm cả đời (ít nhảy việc). Vào ngân hàng, bạn có thể thấy tương lai của mình thông qua hình ảnh các anh chị. Ngày đó các a/c cũng như tôi: ghét uống rượu, nhưng rồi ngày qua ngày, nó cũng quen (hoặc ta cố gắng để quen). Sau khi nghĩ việc NH, có lần tôi muốn gặp lại thằng bạn thời BUH, nghe đứa khác nói "Nó giờ mê uống rượu/bia lắm, cứ nghe nó đi uống suốt" Tôi muốn gặp nó cũng ko được, vì hôm đó nó đi gặp khách hàng. Làm tôi nhớ lại thời sv, nó với tôi rất giống nhau, cả 2 cũng chăm học và lo cho tương lai. Rồi 2 đứa vào NH lớn. Chỉ ước nếu ngày đó, giỏi như nó mà được vào cty nước ngoài làm, chắc giờ nó đã rất khác.
Nhậu nhẹt ở NH là ko có lối thoát. Ở NH, bạn thấy cuộc đời bạn đã được hoạch định rõ ràng sẵn từ ngày bước vào. Sáng đi làm (cán bộ tín dụng) rồi mỗi chiều, đưa giấy giải ngân cho Giao dịch viên/Quản trị tín dụng và nhận lại câu "Giờ này, người ta định đi về rồi, mà còn đưa". Rồi bong đùa, chọc ghẹo. Rồi lấy nhau, sinh con, dùng vốn vay ưu đãi NH mua nhà, trả dần nhiều năm. Phải đi làm để trả nợ. Nếu "giỏi" lại mua thêm 1 căn nhà/ hoặc đổi nhà/ hoặc kinh doanh … lại phải làm cho NH để có vốn. Rồi vẫn phải cố mà đi nhậu dù ghét. Có lần thằng bạn tâm sự "Nếu nghĩ NH, tui ko biết làm gì luôn á". Tôi thời đó cũng nghĩ y vậy. Thấy mình ko đủ khả năng làm cái gì khác và cũng ko biết ngoài kia có việc gì mà thu nhập vẫn cao được như làm cho NH.
Con người tôi vốn dĩ đã ko hợp để làm ngân hàng ở VN. Tôi không thấy thoải mái khi bước vào những nơi sang chảnh, tôi chỉ thích những quán ăn ấm cúng, hoặc lề đường: ngắm xe cộ, nghe tiếng còi Sài Gòn. Tôi ko có hứng thú với ăn uống, điều khiến tôi đi ăn với bạn bè là vì tôi muốn có dịp nói chuyện với họ. Về rượu bia, tôi có lẽ đặc biệt vì tôi ko bị đỏ mặt. Tôi ko biết đó là món quà của thượng đế hay là tai ương. Người ta đỏ mặt thì biết là cơ thể mình ko thể tiếp tục hấp thụ rượu bia mà dừng lại, còn tôi, bao nhiêu rượu bia, cơ thể cũng tiếp nhận được hết. Tôi từ nhỏ đã thích uống nước lọc và ko uống cà phê. Ở châu Âu, mỗi sáng nhân viên đứng lấy cà phê (từ máy cà phê), còn tôi đứng kế bên nhưng lấy nước lọc. Ở Đức, thứ tôi rất ko thích là người Đức uống bia quá nhiều, cả ngoài đường lẫn trên tàu, nhưng ít sv đồng cảm với thái độ "thái quá" của tôi.
Tôi có mang cái áo vest của NH qua châu Âu, gần đây có 1 dịp mặt vào. Nó rộng phần ngực và eo 1 cách kỳ lạ. Có lẽ nó vẫn thế, nhưng bây giờ tôi mới nhận ra. Cái vest đó,
ko phải là hàng đại trà, bán theo size, mà nó được thợ đo và may theo số đo từng nhân viên. Đang lẽ ra áo vest đó phải rất vừa, tại sao lại rộng? Tôi đoán, vì có lẽ theo kinh nghiệm, người may biết sau 1 tg ngắn, nv NH sẽ "phình ra" vì bia rượu. Biết rằng có hại sức khỏe, nhưng nv NH vẫn phải uống. Hằng năm, ngày khám sức khỏe tổng quát, chỉ có tôi là vui vẻ, hồ hởi đi khám, còn các anh thì ko măn mà gì "Mày nao nức cái gì. Khám chỉ lồi ra bệnh mà thôi". Tôi háo hức vì tôi là người duy nhất trong phòng ko có
"vần đề gì".
Có lần đứa em hỏi tôi "Em ko hiểu tại sao phải có rượu mới giải quyết được công việc?". Tôi thấy vì đàn ông ko giỏi giao tiếp như phụ nữ. Họ sợ sệt và e dè đủ thứ, ko dám nói ra, chỉ dám mượn rượu để làm đầu óc mệt đi, bớt suy nghĩ, bớt kiểm soát, nói năng dễ dàng, bớt e dè hơn. Uống rượu để có cam đảm. Phụ nữ thì giao tiếp quá giỏi, dễ dàng nói ra ý mình, thâm chí "kết thân" dù bằng mặt, chứ ko bằng lòng. Tôi chỉ mong đàn ông có khả năng như giao tiếp như phụ nữ, dễ nói ra ý mình, từ đó chẳng cần bia rượu làm chất xúc tác.
Tôi thấy sống làm đàn ông sướng hơn làm phụ nữ nhiều. Nếu có kiếp sau, tôi vẫn muốn làm đàn ông. Nhưng đàn ông có 1 gánh nặng, mang tên "bia rượu". Nó khiến đàn ông sống trên cõi đời này ngắn hơn phụ nữ. Rượu bia cướp đi sức khỏe của đàn ông và hạnh phúc của bao gia đình.
Có lần, cậu tôi từ nước ngoài về, người ta hỏi cậu: "có còn uống rượu được ko?". Cậu cầm ly rượu đế trắng đục lên, bảo: "Làm sao tôi quên được giọt nước mắt quê hương." Hình ảnh đó, nhiều năm tôi vẫn còn nhớ.
Vâng, rượu - giọt nước mắt của quê hương.
PS: (phần này nhắn tới bạn bè BUH)
Làm NH, có thu nhập (làm điều nhiều điều trong cuộc sống) nhưng ko có sức khỏe. Càng thăng tiến, 2 thứ đó lại càng tỷ lệ nghich. Đến giờ tôi cũng ko thể kết luận được "kiếp NH" là sướng hay khổ.
Ngày tôi qua Ý và Đức, tôi đã thắc mắc tại sao họ uống nhiều mà sống vẫn thọ. Ở Ý, tôi có thử uống rượu nho, vì ít ra uống rượu nho ko làm gợi lại ký ức nhậu nhẹt ở VN. Qua Đức, tôi có dịp thử bia và các loại cocktail (trộn gì đó với nhau). Tôi rút ra:
1. Hãy khám tổng quát định kỳ (tây uống nhiều, nhưng rất siêng khám bệnh)
2. Rượu bia ở VN có cái gì đó, khác với châu Âu (tôi chưa bao giờ bị nhức đầu ở châu Âu)
Nhưng quan trọng nhất, ngày chúng ta vẫn còn (thật sự trong lòng) ko thích uống rượu, thì mọi chuyện vẫn ổn.
Tôi chỉ mong mấy người bạn NH của tôi vẫn khỏe mạnh. Hãy tiêu tiền nhiều hơn (làm gì đó vui, có 1 sở thích mới) và ít uống rượu hơn.
Công bằng mà nói, làm NH có nhiều cái rất tốt, công việc cũng ý nghĩa (giúp bao nhiêu gia
đình mua ô tô, xây nhà, giúp bao công trình và dự án được hình thành …) Chỉ là suy cho cùng, tôi vẫn là 1 sản phẩm lỗi của Đại học Ngân Hàng
Tác giả:Lê Hoàng Nhân
Vui lòng ghi nguồn Big4bank và tác giả nếu
copy qua nơi khác