Tự Sự Của Một Quan Hệ Khách Hàng Phần 1
TỰ SỰ CỦA MỘT QUAN HỆ KHÁCH HÀNG PHẦN 1
[Bạn bè tôi đa số làm Ngân hàng, họ đọc sẽ cười nhưng chắc sẽ thấy mình trong đó.
Họ có thể viết chân thật hơn, nhưng tôi biết họ không thể viết công khai được]
Đắn đo nhiều năm: liệu có nên viết/đăng ko? Còn 1 tuần là tết và tôi thì ko ở VN nên cũng ko e ngại gì nữa.
Tôi cho rằng mình có thể nói về bia rượu (với tư cách là người uống) vì tôi tốt nghiệp từ ĐH Ngân Hàng và từng là 1 cán bộ tín dụng 1 NH lớn ở 1 chi nhánh rất lớn và cả chi nhánh mới.
Ở ĐH Ngân Hàng (BUH), sv luyện tập uống rượu bia như cách để chuẩn bị cho tương lai sau tốt nghiệp. Dù các thầy cô BUH cố gắng xóa đi ý nghĩ :"học ĐH Ngân hàng, ra làm Ngân Hàng" , nhưng làm sao có thể xóa đi được, khi mà cứ hằng tuần, các hội thảo về NH/ các NH về trường quảng bá với những hình ảnh lộng lãnh, các a/c khóa trên đã đi làm NH về kể lại "chuyện NH" trong ánh mắt ngưỡng mô của sv đàn em.
Tôi còn nhớ lần đầu uống bia (khi năm nhất) là khi hợp mặt hội đồng hương sv. Ký ức còn trong đầu là hình ảnh tôi đã ói (hình như) đầy cả bồn rửa mặt trong toilet. Ký ức đó vẫn còn vang giọng nói của anh bạn "Nhân! Nhân! Em ổn ko z". Tôi ngồi gục gục trên ghế, lắc lơ cho đến tàn cuộc. Khi anh chủ xị (1 nv NH) chở tôi về phòng trọ, tôi còn trẻ trâu nói: em ổn, hẹn gặp lại anh. Nằm trên chiếu, còn nhắn tin gì đó cool ngầu cho anh đó.
Sv NH vốn có tiếng "hiền lành và thụ động", ngoài học tập trên giảng đường, dù là học sinh giỏi vẫn tập nhậu mỗi khi có dịp, vì sau này biết rằng đi làm sẽ nhậu thôi. Nhậu với bạn thân, với bạn chung lớp, với CLB. Đôi khi còn đi nhậu với giảng viên, từ hồi chúng tôi còn là sv đến khi đã tn và đi làm. Đó là những kỷ niệm đẹp: Bạn gọi "Nhân! Thầy với tao đang ở XX này, ra đi", hoặc có lần tôi chọc "Lại đi "VuVu"
nữa hả thầy? :v ". Nhớ nhưng lần google "làm sao uống ko say": nào là ngậm X trong họng, rồi là uống sữa trước để tráng dạ dày. Đó là câu chuyện của những sv hiền lành, tập tành uống rượu vì lo lắng cho tương lai của chính mình.
Rồi sau tốt nghiệp, hầu như tất cả bạn bè vào làm cho NH, vị trí có thể khác nhau nhưng đều tiếp xúc với bia rượu trong môi trường "chuyên
nghiệp". (Đến giờ, tôi vẫn nghĩ là nv NH nhâu "rất chuyên nghiệp"). Đứa nào cũng cố uống, uống thật nhiều. Ngây thơ và chân chất vậy đó. Rồi đến 1 ngày, phát hiện ra những a/c trong NH không thích nhậu/bia rượu. Đó là sự thật mà chỉ người trong NH mới biết vì chính những a/c cũng cố che giấu với "thiên hạ".
Tôi từng nghe rất nhiều lần câu "Ngành nghề nào mà ko cần đến rượu bia?". Với tôi, giáo viên thì công việc chính là dạy học, dân IT thì lập trình với bàn phím, kỹ sư thì công việc là vận hành máy móc. Họ nhậu chỉ vì họ muốn "mở rộng quan hệ với sếp", vì tham vọng bản của bản thân thôi (xin lỗi, nếu tôi nông cạn). Chỉ có nv NH, nhậu là 1 phần của công việc, làm xong hồ sơ, là phải đi nhậu để "tiếp xúc và du trì mối quan hệ với khách hàng". Đó là 1 phần công việc, nhận lương NH thì phải hoàn thành việc.
Người ta hỏi tôi rằng "Tại sao lương NH (và thu nhập khác) lại cao hơn các ngành kinh tế khác?" Tôi luôn giải thích rằng người ta bán thời gian và sức lao động để nhận lại lương, còn nv NH phải bán thêm sức khỏe (do nhậu) + rủi ro pháp lý (có thể ra tòa) nên nhận lương cao hơn.
Ngày tôi nhận ra rằng nv NH ko thích nhậu nhưng phải giấu mọi người (với KH, đối tác và sếp lớn của NH), tôi đã thấy rất buồn. Ngày sv, bạn cố gắng luyện tập nhậu nhẹt rồi một ngày bạn nhận ra "kiếp làm NH" phải chịu suốt đời nổi khổ của bia rượu. Bia rượu là 1 nổi ám ảnh.
Một người nv quản cả chục cty. Mỗi năm, mỗi cty, có hạn mức mới thì nhậu lớn, cty có "nguyện vọng" gì thêm/mới thì lại nhậu 1 kèo nữa. Rồi nhậu cho dự án, nhậu cho sinh nhật của kế toán/sếp cty. Tưởng ít, như cứ xoay vòng, hóa ra 1 tuần 5 ngày nhậu ít nhất 2,3 ngày. Đó là chưa kể những lần bị sếp/anh lớn gọi đi nhậu (uống đỡ thay cho họ) và đi giúp các chị uống ("vì bàn nhậu toàn đàn ông, mình chị là phụ nữ").
Đến những nơi/tòa nhà sang chảnh, ăn những món ngon/độc lạ, uống bia/rượu đắt tiền và … tất cả đều free. Nghe cứ như là trong mơ nhưng là ác mộng. Tôi vẫn nhớ câu ai đó đã nói "Nhậu với bạn thì vui, nhậu với khách hàng thì dè chừng, nhậu với sếp thì phục vụ". Nhậu thì đầu óc đã lơ mơ rồi, mà còn phải căng đầu ra suy nghĩ: nói gì cho đúng, cư xử thế nào cho phải, thì chỉ cảm thấy mệt mõi thêm. Cuộc trò chuyện của tôi và anh bạn thân thường như thế này "Nhân! Nó đãi ăn đã lắm. Có x, y, z … con sò nó to thế này, thế này … ". Tôi thường kéo anh ta xuống mặt đất "Thế có ăn được ko, hay ói (vì bia) ra hết"
Tác giả:Lê Hoàng Nhân
Vui lòng ghi nguồn Big4bank và tác giả nếu copy qua nơi khác