Phép Màu Cho Sự Kiên Trì
PHÉP MÀU CHO SỰ KIÊN TRÌ
Dear Anh Nguyên,
Em không biết phải nói như thế nào với anh ngoài hai từ chân
thành là " CẢM ƠN". Cảm ơn anh một người xa lạ chưa từng gặp bao giờ
nhưng vẫn nhiệt tình giúp đỡ, tư vấn và giúp em định hướng được mình phải làm
gì để không tốn thời gian một cách vô bổ. Để rồi em lại nhận được thành quả là
em đậu được 3 ngân hàng điều mà chưa bao giờ em thật sự nghĩ mình sẽ đạt được
như thế. Đến giờ em vẫn con hoang mang và chưa hết bàng hoàng khi mình đã đạt
được một ước mơ lớn đến vậy! Cảm giác hạnh phúc, vui tươi đến nổi xúc động
trong nghẹn ngào, trong nước mắt vì mọi sự cố gắng đó đã đạt được khi mình đã
cố gắng vượt lên số phận."Đừng bao giờ lo sợ trước tương lai. Nếu sống
trọn vẹn cho ngày hôm nay thì một ngày mai tốt đẹp chắc chắn sẽ đến với
bạn"!
Mình là một cô gái đến từ Vĩnh Long ở một huyện nhỏ, một ấp
nghèo, miền quê hẻo lánh (lúc đó chưa phát triển như bây giờ còn đường sình
quanh co và lầy lội). Mình được sinh ra trong một gia đình không khá giả, ba mẹ
phải làm đủ nghề để nuôi hai anh em ăn học và kế sinh nhai. Lúc nhỏ, hai anh em
phải tự lập sớm không được ba mẹ bên cạnh, chăm lo từ miếng ăn giấc ngủ như bao
gia đình khác. Ba mẹ phải sớm hôm tảo tầng đi làm vất vả để lo cho hai anh em mình.
Hai anh em cách nhau chỉ có hai tuổi thôi nhưng lúc nào mình cũng được anh hai
thương yêu nhường cho mình tất cả những gì tốt nhất.
Mình còn nhớ ngày đầu tiên đi học được mẹ đưa đến trường, cảm
thấy hạnh phúc biết bao mặc dù trời mưa con đường nước ngập (chưa được đấp đe
như bây giờ). Nhưng được mẹ nắm tay dẫn qua những con đường trơn trợt, qua
những cây cầu khập khiển khó đi. Được đến trường như các bạn trong lòng vui lắm
nhưng đến trường mẹ nói một câu đến bây giờ mình còn nhớ mãi "Con không
được nhỏng nhẻo. Cha mẹ phải đi làm để kiếm tiền lo cho hai anh em con nên con
không được khóc, khi nào tan học thì đi về với anh hai mẹ phải đi làm".
Lúc đó khi vào lớp được thầy sắp cho ngồi bàn nhất (vì không
được cao). Khi đến lớp rồi, quay qua tìm mẹ thì mẹ đã đi. Lúc đó tự dưng mình
khóc òa vì xung quanh ai cũng có mẹ, còn mình thì trơ trội lẻ lôi một mình (nhưng
thật ra mẹ đang đứng phía sau cánh cửa quan sát mình từ xa). Chắc là mẹ muốn mình
phải tự lập. Và những ngày sau đó mình cùng anh hai đến trường. Có hôm nước
ngập mình bị trượt chân té xuống cầu nhưng cũng may là dân miền sông nước nên
đã được ba mẹ dạy hai anh em học bơi. Té xong mình nằm dạ đòi mẹ khóc không
chịu đi học thì bị anh hai đánh vào mông vì cái tội lỳ. Lúc đó mình giận lắm, giận
vì anh hai không thương mình, giận vì sao ba mẹ lại không quan tâm mình mà bỏ
mình bơ vơ như vậy.
Mỗi năm tết đến, mình đều đòi quần áo đẹp như các bạn mà lúc đó
không biết là gia đình rất khó khăn. Thiếu trước hụt sau, không biết ba mẹ phải
giải nắng dầm mưa làm lụng vất vả như thế nào. Nhưng ba mẹ vẫn dành trọn tình
thương cho hai anh em mình. Cho hai anh em những gì tốt nhất trong khi ba mẹ
vất vả lam lũ mà không một lời than vãn.
Đến lúc lớn hơn một tí thì mới hiểu được cảnh vất vả của ba mẹ.
Còn nhớ năm lớp 3, Mình đi học ở một ngôi trường xa cách nhà khoảng 3 cây số. Tuy
không quá xa nhưng đó là một đoạn đường đầy ký ức đối với mình vì nó quanh co
đất lởm chởm cỏ mọc um tùm đến khi mưa thì nó thục sìn lầy lộ, trơn trượt khó
đi.
Đến năm lớp 5 thì con đường cũng được cải thiện, được nhà nước
lót đang. Mọi người mừng lắm vì được con đường mới, khô ráo đẹp và thuận tiện
cho việc đi lại. Lúc đó, mọi người ai cũng có xe đạp để đi còn mình thì chỉ đi
bộ. Vì biết gia đình không đủ điều kiện để đáp ứng như người ta nên mình chỉ mơ
ước thôi không dám đòi hỏi. Có hôm thì được anh hai chở đi học được một đoạn vì
anh hai lên cấp hai rồi. Trường hai đứa hướng khác nhau nên không được đưa đón
mỗi ngày. Có khi tan học về có mấy anh chị thương tình cho quá gian một khúc
lúc đó mừng lắm. Cho dù mình không dám đòi hỏi nhưng ba mẹ vẫn hiểu và thấy
được điều đó. Đến cuối năm cấp một mình được ba mẹ mua cho một chiếc xe đạp cũ
để chuẩn bị lên cấp hai học ở một ngôi trường xa hơn.
Tiếc thay người tính không bằng trời tính, đến năm cấp 3 anh hai
đã hy sinh nhường cho mình được đi học. Năm đó ba mẹ làm ăn thua lỗ, gia đình
khó khăn anh hai đã nghỉ học để phụ giúp gia đình. Lúc đó mình khóc rất nhiều
vì mình không giúp gì được ba mẹ. Khi gia đình lâm nguy, ba me rầu mất ăn mất ngủ,
chịu sự khinh khi xa lánh của bà con vì sợ mình nhờ vả. Mình tự hứa với lòng là
phải cố gắng hết sức ăn học để sau này có thể lo cho ba me đỡ vất vả hơn. Nhưng
mình học hành không giỏi giang như anh hai chỉ biết cố gắng lấy cần cù bù thông
minh thôi. Học chỉ đủ lên lớp, có năm thì ráng phấn đấu được khá, có lúc chỉ
trung bình nhưng chưa bao giờ cha mẹ la rầy vì mình học hành quá tệ không giỏi
như anh hai và các bạn. Chắc tại mình không đủ thông minh như người ta.
Anh hai thì thời còn đi học về nhà là đi làm thêm, phụ đỡ đần
cho ba mẹ không học gì nhiều nhưng năm nào anh cũng được học sinh khá còn mình
thì học mãi nhưng cũng không khả quan mấy. Anh hai là người giỏi giang biết phụ
cha mẹ, anh cấm câu rất hay làm gì cũng giỏi thậm chí có lúc cấm câu ăn không
hết lại còn đem đi bán. Nhớ năm đó anh mới 15, 16 tuổi mà đi vát lúa mướn, chạy
máy sưới kéo lúa cho người ta. Thân anh thì ốm mà bao lúa thì to, tuổi anh còn
nhỏ mà đã gánh vát phụ gia đình.
Tuy anh hai học không cao nhưng rất giỏi cái gì anh học cũng rất
nhanh và chịu khó. Anh học nghề nhanh lắm từ không biết gì đến trở thành một
người sửa xe dạo cho cả xóm. Ai hư xe gì cũng nhờ anh sửa. Đến mùa thì anh cắm
câu, bắt cá rất nhiều. Đến cuối năm cắp 3 thì gia đình chỉ đủ ăn không thể lo
cho mình học lên đại học nổi thì vẫn là anh hai hy sinh đi học nghề để đỡ đần
cho gia đình và lo cho mình ăn học tiếp tục. Lúc đó học tốn tiền lắm với gia
đình bị người ta nói này kia, kia nọ nghèo không đủ tiền mà lo cho đi nước
ngoài, đi học đại học. Lúc đó cha mẹ đi vay mượn khắp nơi khốn khổ vô cùng
nhưng may mắn ông trời thương cuối cùng anh hai cũng đi được.
Ngày đi mình không ra tiễn anh vì sợ lúc đó mình sẽ khóc òa lên
vì không muốn xa anh. Lúc đó gia đình chỉ có mỗi chiếc xe cúp cà tàn củ kỹ của
cha mua lại để đi chở lúa mướn vậy mà gia đình mình mừng lắm vì cũng có được một
chiếc xe thuận tiện cho việc đi lại. Ngày anh hai đi học, đi chiếc xe củ kỹ đó
trong khi lên thành phố người ta chạy toàn xe mới, xe xịn vậy mà anh không nản
lòng quyết chí học nghề cho tốt và cố gắng thi đậu trong sự bất ngờ của mọi
người.
Còn cha mẹ thì ráng lo làm, bán mặt cho đất bán lưng cho trời để
lo cho hai anh em cùng một lúc. Cha thì đi sưới trục đất cho người ta thâu đêm
suốt sáng đến đôi bàn chân bị hà ăn lổ lổ. Mặt nám, đôi tay chay sần đôi chân
tái nhợt vì ngâm nước quá lâu. Mặt thì đen vì sình, vì khói máy, mình nhìn mà
thấy đau lòng sót dạ. Làm lụng quanh năm bất kể nắng mưa mà vẫn không có dư
nhưng không một lời than vãn. Mẹ thì tảo tầng lam lủ làm lụng đến da rám nắng, mình
tay đầy phèn, vết thương nhưng mẹ vẫn vui cười khuyên con ráng ăn học để sau
này không khổ như cha mẹ bây giờ.
Rồi ngày định mệnh cũng đã đến. Trước ngày bay, đêm đó cả gia
đình quay quần bên nhau dặn nhau đôi điều vì tương lai mong sau này gia đình sẽ
có cuộc sống tốt hơn nên tạm xa nhau một thời gian. Đêm đó gia đình mình có một
không khí buồn ảm đạm. Mình khóc nhiều lắm đáng lẻ người đi là mình vì mình
không có lực học như anh hai, nhưng anh lại nhường lại con đường học vấn lại
cho mình nên mình tự hứa với bản thân rằng sẽ không bao giờ bỏ cuộc, phải cố
gắng phấn đấu đến phút cuối cùng cho dù kết quả có ra sao.
Ngày đưa anh ra máy bay không ai nói với nhau một câu gì chỉ
nhìn nhau với ánh mắt lưu luyến không muốn ai đi cả. Sợ rằng khi nói rồi lại
không kiềm được nước mắt vì tuổi đời anh quá trẻ ở tuổi mười chín, đôi mươi là
tuổi mới lớn, là tuổi học hỏi, tìm hiểu. Còn là tuổi ăn, tuổi chơi nhưng vì
hoàn cảnh mà anh mình không có một tuổi thơ như bao người phải đi sang xứ người
nơi vô cùng lạ lẵm không có nổi một người thân quen. Tự thích nghi môi trường
bên đó với bầu không khí lạnh buốt giá mỗi khi đông về và cái nóng oi bức của
mùa hè nơi xứ người.
Nghĩ đến cuộc sống của anh mình như thế, mình lại càng có động
lực để tiếp tục cố gắng và không được từ bỏ. Mình là niềm tin, niềm hy vọng của
ba mẹ, của người anh thân yêu nên dù có như thế nào mình cũng phải cố gắng nổ
lực phấn đấu để bước tiếp. Ngày đó khi máy bay cất cánh, ba mình đã quay lưng
khóc nức nở còn mẹ thì vẻ mặt trầm buồn không nói một câu gì. Nhưng mình biết
lòng mẹ buồn lắm, đau lắm. Khi về đến nhà mình cảm nhân được sự buồn vắng lặng
đến lạnh cả căn nhà. Đến khi nhận được tin anh đã đến nơi an toàn thì cả nhà
mới thở phào nhẹ nhỏm.
Mình hiểu được sự thiếu hụt của gia đình nên mình đã chọn ngành
sư phạm là con đường mà mình bước đi vì lúc đó học sư phạm sẽ không tốn nhiều
tiền trang trải và tiền học phí nhiều. Nhưng người tính không bằng trời tính vì
thiếu 0.5đ mà mình tạm chia tay ước mơ đó. Khi nhận được thông tin trượt sư
phạm mình đã khóc rất nhiều vì mình là niềm tin và hy vọng còn lại của gia đình
nhưng mình lại không thể tiếp bước con đường mà anh mình đã nhường lại.
Học khối kinh tế mình sợ gia đình sẽ thêm gánh nặng vì tiền học
phí rất nhiều nên mình định từ bỏ và đi làm gì đó để phụ giúp ba mẹ phần nào vì
ba mẹ đã cơ cực vì anh em chúng mình quá nhiều rồi. Lòng Mình như có một tản đá,
nó nặng và buồn lắm, nhưng anh hai là người động viên mình là người phụ giúp ba
mẹ để lo cho mình bước tiếp con đường Đại Học. Và rồi mình đã được tiếp thêm
sức mạnh để có ý chí bước tiếp. Cuộc đời mình bước sang một trang mới khi quyết
định chọn khối kinh tế để sau này dễ tìm việc.
Mình phải tự chân bước đi tìm nơi học tìm nơi nộp hồ sơ. Từ tìm
nhà trọ phải tự bước đi ở một nơi mà mình chưa từng biết về nó. Từ một cô bé
ngây ngô, khờ khạo nhà quê mới lên không rành đường đi nước bước. Tự đạp xe ra
bến xe đò bắt chuyến xe lên Cần Thơ rồi gửi xe đạp theo xe đò để lên có cái
mình đi lại. Mình lại là một đứa đi xe dở bị say xe ói liên tục đến nổi mấy cô
chú kế bên thấy tội quá đã cố gắng giúp mình xoa dầu cho mình khỏe để đi tiếp.
Từ nhà lên tới cầu Quang Trung ở Cần Thơ khoản 30 mấy cây mà
mình ói xanh mặt mày khi xuống xe mặt trắng bệt không còn một chút máu. Đầu óc
quay cuồng nhưng vẫn cố gắng đạp xe để đi nộp hồ sơ và tìm trọ. Đi từ sáng sớm
đến tận chiều lạc đường không biết bao nhiêu lần, đã khóc không biết bao nhiêu
là nước mắt. Đôi lúc mình muốn bỏ cuộc vì thành phố rộng lớn quá. Mình không một
người thân quen, không một ai giúp đỡ. Nhưng phút yếu lòng đó mình đã nghĩ đến
mục đích của mình là gì? Vì cái gì mà mình đã phấn đấu đến hôm nay? Nghĩ đến
như thế mình đã cố gắng vượt qua và tự hứa với lòng là ta sẽ cố gắng bám trụ ở
mảnh đất này và quyết lập nghiệp nơi đây.
Thoáng chốc thì bốn năm trôi qua thật nhanh giờ mình đã là một
cử nhân ngành kế toán. Con đường rộng mở, bao nhiêu ước mơ ấp ủ nhưng khi bước
chân ra đời rồi mới thấy nó chông chênh. Bao nhiêu vất vả khổ cực có cả mồ hôi
lẫn nước mắt. Mới ra trường thì ai cũng cần kinh nghiệm, mình không có kinh
nghiệm, không có người thân thì phải cố gắng làm từ những việc thấp nhất, nặng
nhọc nhất. Phải có lòng kiên trì và gạt bỏ cái tôi của bản thân cố gắng làm
việc, học hỏi cho dù có vất vả đến đâu cũng không được bỏ cuộc. Bát cơm và đồng
tiền của người khác muốn ăn khó lắm không ngon, không dễ dàng như cơm nhà mẹ
nấu đâu.
Phải cố gắng vượt qua. Có nhiều người không kiên trì sẽ bỏ cuộc
giữa chừng với công việc tấp nập khoản thời gian từ 7h sáng đến tận 6h chiều, có
khi đến 6h30 làm từng việc từng việc một từ lớn đến nhỏ. Mình đã xin làm công
việc của một kế toán bán hàng ở công ty vật liệu xây dựng. Buổi sáng thì dọn
dẹp tư vấn bán hàng, làm công nợ, ghi sổ sách. Khi có khách thì bán không thì
làm công viêc khác. Ngày đầu đi làm tối về đến phòng cảm giác mệt mỏi, đau nhức
khắp người. Đôi mắt nặng trĩu nhưng dần dần mình cũng đã thích nghi được và cố
gắng vượt qua. Đến ngày cầm được đồng lương đầu tiên trên tay mà hạnh phúc đến vỡ
òa. Chỉ muốn chạy về bên mẹ cho mẹ tháng lương đầu tiên mình tự làm ra được lúc
đó mọi mệt nhọc tan biến cả.
Mình đã quyết định thách thức bản thân ở một lĩnh vực mới để tìm
một công việc có thể thăng tiến sau này. Vô tình mình tìm trên mạng thấy thông
tin ngân hàng tuyển dụng. Lúc đó mình không nghĩ gì đã nhanh chóng nộp đơn ứng
tuyển. Mong muốn sẽ có một tương lai sáng lạng hơn, mong có một công viêc tốt
hơn có thể mang lại khả năng kinh tế cao hơn. Chứ cứ mãi là một kế toán báng
hàng thì khối kiến thức mình đã học được sẽ không được vận dụng và phát huy
nhiều thì tiếc quá.
Mình đã can đảm đăng ký ứng tuyển mà không nghĩ ngợi gì, mong
sau mình may mắn sẽ có một cơ hội mới. Và ba mẹ cũng ủng hộ mình nhưng khi mọi
người biết việc mình thi vào ngân hàng thì họ lại tỏ ra coi thường và mỉa mai
nói những lời thật khó nghe. Lúc đó, mình như sụp tắt mọi hy vọng muốn từ bỏ
tất cả, mình đã khóc rất nhiều và suy nghĩ rất nhiều không biết mình chọn như
thế là đúng hay sai? Vì mình chỉ là một đứa có lực học bình thường không có gì
nổi trội làm sao có thể bon chen vào một nơi như thế!
Nhưng rồi mình nghĩ rằng: khi ta có "Nghị lực bền bỉ có thể
chinh phục mọi thứ" nên đã hạ quyết tâm thi vào ngân hàng. Ngay lúc đó mình
đã gặp được người anh - người mà chưa từng quen biết vẫn sẵn sàng định hướng và
chỉ dẫn mình nên làm gì và học nơi đâu để không tốn thời gian. Sẵn sàng gửi cho
mình những tài liệu hữu ích giúp mình vượt qua khó khăn.
Khi mình vừa lấy lại được tinh thần thì lại nghe được thông tin
người ta nói mình mộng cao, không biết tự lượng sức, là COCC mới vô nổi chứ cỡ
trình độ như mình và không một người thân quen làm sao mà vô được. Trèo cao té
đau ... Lúc đó, mình cảm thấy rất buồn, nản lòng. Đã có lúc mình muốn gục ngã
vì tài liệu nhiều quá mình thì lại không được thông minh như bao người nên có
lúc mình muốn từ bỏ tất cả.
Nhưng mình lại không muốn người ta cười vào mặt ba mẹ mình như
thế. Và tự hứa với lòng là sẽ chứng minh cho họ thấy cho dù không giàu, không
người thân, không phải là COCC vẫn vào được. Chỉ cần nếu mình cố gắng hết sức
có thể, lấy cần cù bù thông minh, siêng năng, nổ lực hết mình. Và hãy "Xem
khó khăn không phải là một vật cản ngăn bước chân của mình mà xem nó là một bật
thềm nâng bước chân ta lên cao". Phải cố gắng vì bản thân, vì tương lai và
không để ba mẹ bị người ta làm tổn thương. Suy nghĩ một cách lạc quan "Miệng
là của họ, cuộc đời là của mình đừng vì một câu nói của họ mà làm mình mất
vui". Phải cố gắng phấn đấu để chứng minh cho họ thấy đó là một minh chứng
cho sự thành côn. Dù ai nói gì nói mình cứ tâm niệm là "Bớt nghe, bớt nói,
bớt nhìn. Để tâm an tịnh mới là thảnh thơi”.
Bỏ ngoài tai hết những gì họ nói và im lặng thực hiện. Khi ta
thành công thì họ sẽ tự động hiểu và im lặng. Như vậy họ mới phục và không nói
khiêu khích làm mình bực tức nữa. Phải lạc quan thì mới có thể bước tiếp dù con
đường có khó đi đến mấy nếu có lòng, có sự kiên trì thì ta sẽ vượt qua tất cả.
Sau khi tự trấn an bản thân được tạm ổn thì lại cố gắng nổ lực để học bài mà
kiến thức thì nhiều mênh mông trong khi thời gian thì có hạn.
Gần đến ngày thi rồi mà bài vở chưa đâu vào đâu lúc đó mình lại
muốn gục ngã vì kiệt sức và mình nghĩ mình không thể vượt qua được. Có lẽ do
mình không tự lượng sức hay do mình quá tự tin rằng có thể vượt qua tất cả nếu
mình có lòng kiên kì, sự cố gắng. Muốn thử sức ở một lĩnh vực mà mình không đủ
năng lực cho dù có muốn cố gắng nhưng kết quả vẫn bằng không. Lúc đó mình hoang
mang tột cùng, áp lực. Cảm thấy mình thật vô dụng có lẽ mình đã sai rồi.
Nằm thiếp đi lúc nào không biết, nữa mơ nữa tỉnh nhớ lại cảnh
gia đình mình ngày xưa, nhớ đến ba mẹ, nhớ đến câu anh hai mình từng nói để
động viên khích lệ mình ngày trước "Ráng học đi em để mai này làm kế toán,
cuộc sống tuy nghèo nhưng anh vẫn lo đủ cho em. Tuy đôi vai anh hơi gầy nhưng
tràn đầy sức khỏe, ngày anh về tay lại trắng tay”. Nghe mà cảm thấy đau sót,
đau vì anh hai đã thương yêu mình đến nhường nào, lo cho mình mọi thứ. Vậy tại
sao mình lại bỏ cuộc như vậy, mình phải cố gắng hết sức mới có thể đền đáp lại
công mà gia đình đã luôn thương yêu lo lắng cho mình rồi chợt tỉnh giấc thì mắt
đã ước đẩm.
Lúc đó, mình như bừng sáng có thêm động lực để tiếp tục cố gắng
và tự nhủ với lòng là cho dù cuộc sống có khó khăn đến mấy thì cũng phải cố
gắng vượt qua. Mọi người làm được thì mình cũng sẽ làm được. Và rồi mình lại
lao vào cố gắng ôn luyện dồn hết sức vào để chiến đấu đến phút cuối cùng không
được nản chí. Những lúc mệt mỏi mình lại có ý định dùng điện thoại để lướt mạng
cho đầu ốc đừng quá căng thẳng. Vô tình đọc được một câu châm ngôn của một bài
đăng nào đó đã giúp mình thức tỉnh mỏi khi muốn bỏ cuộc “Lúc bạn ngồi nghịch
điện thoại, ngồi chơi máy tính, địch thủ của bạn đang học bài chăm chỉ”. Vô
tình đọc được câu đó mình cảm thấy hốt hoảng và nhớ lại là mình đang cố gắng vì
cái gì? Sau đó mình đã quyết tâm kiên trì đến khi đạt được mục đích.
Chú tâm vào ôn luyện học ngày đêm nào là câu hỏi kiến thức
nghiệp vụ ngân hàng, anh văn, kiến thức kinh tế (bộ tài liệu thần thánh của một
người tốt bụng đã giúp mình, mình rất cảm kích và vô cùng biết ơn), nào là IQ…,
khi học mình cảm thấy nhét không vô được nữa thì mình chuyển sang một cái khác
để đỡ nhàm chán và luôn nghĩ nếu mình quyết tâm sẽ làm được. Cứ như vậy mà ôn
luyện ngày đêm đến ngày thi mình tự nhủ với bản thân là đã cố gắng hết sức nên
không có gì phải rung sợ và hồi hợp ( luyện muốn tẩu hỏa nhập ma rồi còn lo gì
nữa). Vô thi rồi về nếu không may mình không thi đậu thì sẽ cố gắng lần sau vì
“Thất bại là mẹ thành công mà”.
Trong cuộc đời ai mà không từng thất bại, miễn mình không từ bỏ
thì có ngày cũng đạt được, về tu luyện thêm nữa khi nào tự tin thì xuống núi
ứng tuyển tiếp lo gì. Nhưng may mắn là vô thi mình làm được nhưng không tự tin
vì mình nghĩ nếu mình làm được thì người ta cũng làm được. Nên đừng đặt nặng
niềm tin nhiều để rồi lại làm mình thất vọng nhiều. Ngồi chờ kết quả rất lâu
không thấy gì hết nên cũng hồi hộp và run, nghĩ mình chắc tiêu rồi nên tìm
thông tin tuyển dụng và chiến tiếp thôi.
Khi đăng ký thêm hai ngân hàng nữa nhưng lâu rồi không thấy tin
tức gì chắc số mình đen quá bị loại vòng gửi xe rồi. Ngồi buồn trong vô vọng và
định đi làm kế toán tìm kế sinh nhai rồi ứng tuyển tiếp, quyết định ngày mai
lên lại cần thơ cấm dùi tiếp. Nào ngờ chiều nhận được 3 cú điện thoại trong một
buổi chiều. Một cú đã đổ vào SCB chờ ngày phỏng vấn. Một cú từ EXIM gọi mốt đi
thi được báo trước một ngày thi tự luận (hoang mang bữa giờ không coi lại bài
từ hôm xuống núi tới nay, chuyến này tiêu rồi). Nhiều quá đọc không hết, sao
học nổi đây. Nhưng liều đi thi cho biết với người ta. Lúc đi thi đầu không tồn
động một chữ nên không hồi hộp cứ bình tĩnh vô coi đề rồi về không có hy vọng.
Nhưng khi phát đề không biết chữ đâu ùa về viết không kịp nên may mắn lại đậu
vào Exim và chờ pv. Một cú điện thoại là nhỏ ban rủ thi MB nên ham vui đi luôn.
Nào ngờ vận may kéo đến, mình lại hên khi được một vé cho gọi pv. Rồi ngồi chờ
trong mòn mỏi.
Người ta lại nói: “Chắc nó thi không đậu rồi nên ở nhà hoài, làm
gì có khả năng mà vô, đâu phải ngân hàng muốn vô là vô, dễ quá người ta vô hết
rồi. Bây giờ một là quan hệ “COCC” hay là tiền chứ khơi khơi làm gì vô được. Nói
cho đã giờ cũng ở nhà chứ làm được gì đâu. Mình nói đâu có sai, tối ngày ôm
mộng con người ta học trường nhà nước còn không vô nổi huống chi con nhà “người
ta học trường tư” mắc cười ghê…”
Nghe mà nước mắt chảy ngược vào trong. Mất ăn, mất ngủ mấy đêm
nằm trằn trọc suy nghĩ mình đã làm gì nên tội sao cứ bàn về vấn đề của mình
hoài? Họ có nuôi mình ngày nào đâu mà cứ đem chuyện của mình ra đặt vấn đề bàn
tán làm thú vui như vậy,… Tức không tả nổi nên quyết lòng chỗ nào tuyển thì
mình thi, chỗ nào pv thì mình cố gắng mà pv cho tốt vào. Không phải đôi co với
họ làm gì, mình cứ im lặng cố gắng hết sức mà làm. Nếu mình đậu thì đó sẽ là
minh chứng cho họ thấy cho dù không có tiền hay là quan hệ COCC mình vẫn vô
bằng chính khả năng, sức lực do chính bản thân mình. Cố gắng để vào tại một nơi
xa lạ không người thân thích, phải cố lập nghiệp nơi đây để cho ba me mình được
hãnh diện. Mình có được cuộc sống khá hơn và để cho những người từng xem mình
không ra gì phải im lặng.
Và rồi cái ngày đó cũng đến, bao nhiêu vất vả, mệt mỏi, đổ mồ
hôi sôi nước mắt mà mình cố gắng chịu đựng âm thầm cố gắng cũng được thành quả.
Hiện tại mình được chọn lựa hai nơi làm: một vào đầu tháng đi làm và một là vào
giữa tháng đi làm. Còn một cái thì chờ ngày pv. Mình nói như vậy không phải
khoe khoan mà chỉ để các bạn hiểu là đừng nản lòng khi ta gặp khó khăn. Cho dù
mình vấp ngã hãy tự tin đứng dậy từ nơi vấp ngã. Cho dù có thất bại cũng không
nản lòng mà hãy xem nó như một bài học cho ta cố gắng phấn đấu vươn lên.
Từ những lời dèm pha của thiên hạ nó sẽ là động lực giúp ta cố
gắng phấn đấu. Không nên tranh cãi với họ mà nên âm thầm cố gắng để chứng minh
cho họ thấy. Cho dù bạn cảm thấy áp lực hay muốn buông xuôi tất cả thì hãy nhớ
đến “Mỗi khi có ý định từ bỏ thì hãy nghĩ đến lý do bạn bắt đầu”. Phải tự tin
là điều kiện để làm được việc khó khăn. Phải có ước mơ đừng bao giờ lo sợ cho
tương lai. Nếu các bạn cứ sống trọn vẹn cho ngày hôm nay thì ngày mai tốt đẹp
chắc chắn sẽ đến với bạn.
Phải có nghị lực bền bỉ để chinh phục mọi thứ, đừng quan tâm
người khác nói gì. Chỉ cần mình cố gắng mình biết, gia đình hiểu mình thì mình
cứ phấn đấu. Cố gắng chứng minh cho họ thấy đó là câu trả lời tốt nhất cho mọi
sự vu khống của người khác họ chỉ cần biết kết quả chứ họ không cần biết quá
trình nó như thế nào đâu các bạn ạ.
Đó là cuộc đời của mình, nó có nhiều biến đổi và thăng trầm như
thế mình muốn chia sẻ là vì muốn các bạn đừng nản chí phải tự tin trên con
đường mình chọn.
Mình là một ví dụ điển hình, khi bị dèm pha bao hỷ nộ ái ố mình
đều trải qua hết nhưng mình vẫn cố gắng bước tiếp vì mình chọn, quyết định
tương lai nên mình phải kiên trì không được lùi bước khi gặp khó khăn, bây giờ
thì mình không còn bị nói gì nữa nên mình cảm thấy cuộc sống bình lặng lại rồi.
Em cảm ơn anh Nguyên nhé nhờ có anh, em mới biết mình cần học
gì, xem gì và hiểu gì và phần còn lại là do sự nổ lực của chính bản thân mới có
thể tự thay đổi và khắc phục những điểm yếu của mình. Em rất mong luôn được
đồng hành cùng anh nhé.
Em cảm ơn anh rất nhiều chúc anh luôn mạnh khỏe và thành công.
Tác giả: Bùi Tuyết Sang